Văn Phòng Kiến Trúc Sư Trần Bình

Cảm nhận

Ảnh được đăng bìa tạp chí Nhà Đẹp Xuân Đinh Hợi - 2007
Ảnh: Ngô Đinh Trúc

camnhan1Dear Trần Bình,

….  Ấn tượng mạnh mẽ thật đó Bình! Bước chân vào nhà , chị như quên hẳn mình đang ở giữa Sài Gòn thời hiện đại, cứ ngỡ như vừa đi lạc vào thế kỉ trứơc. Trời chiều chạng vạng, ánh đèn vàng, sắc nâu trầm gỗ, mặt hồ in bóng cỏ cây…Tất cả công lại trong một không gian nội thất đã làm chị như muốn nín thở vì e rằng “ Bước đi động , động sẽ hờ tan”.

Trong văn phòng của em , chị như lẫn lộn tất cả ,nội và ngoại thất , quá khứ và hiện tại. Chị lơ mơ không phải vì ly rượu em rót , đầu óc chị bồng bềnh chỉ vì cõi thực và mộng xung quanh mình. Em đã đẩy lùi hiên tại vào quá khứ hay là ngược lại?. Trong cách thiết kế rất riêng của em, chị tin rằng bất cứ ai cũng sẽ tìm thấy trong đó cái riêng của đời mình đã đi qua. “ Dấu xưa xe ngựa hồn thu thảo. Nền cũ lâu đài bóng tịch dương”, chị cứ lảng vảng 2 câu thơ ấy  trong cái đầu như tỉnh như say.

Có phải chị quá đa cảm ? Khi ngồi trong phòng khách của em, chị thấy quý giá và trân trọng biết bao những vật liệu thô mộc cũ xưa, tưởng chừng chúng đang chất chứa vô số kỉ niệm đời người. Khi em đốt nén nhang trầm- em bảo đó là hương xịt phòng của em- nhưng chị nghĩ rằng trong không gian như thế này, rất đúng khi đốt lên một nén hương để hoài niệm những gì trong kí ức. Chẳng phải thế hay sao, khi tấm ghi sắt ngày còn chiến tranh được sử dụng trong chiến hào, công sự bây giờ em đem trang trí trên tường, người ta sẽ liên tưởng đến “ một thời đạn bom , một thời hoà bình”. Rồi cả trăm cành hoàng lạc được chưng trên mặt bàn là tấm ván mộc đầy dấu ấn thời gian, cắm hoa mà như hoa đang mọc trong  vườn nhà , gợi nhớ một chiều yên ả… Đưa tay đẩy nhẹ chiếc đèn chùm, cả văn phòng chơi vơi trong vùng ánh sáng đan xen những mắt lưới chập chờn, tiếng lục lạc khua leng  keng- ngỡ đâu mình đang ngồi trong chiếc xe ngựa,gập ghềnh rong ruổi trên lối cũ đường xưa…

Trong căn nhà của em , chị quên hết những nhọc nhằn của cuộc sống. Chị chỉ muốn hoá thân thành một văn nhân nho nhã, chỉ đọc sách , ngâm thơ , chơi cờ , uống rượu,…Hết rượu thì có thể  bước đến cái quán quê của Bà cụ (được vẽ ở chỗ cầu thang) mua chắc cũng có. Đói bụng ư? Đi qua cầu ván trên mặt hồ sẽ đến quán ăn mộc mạc thân tình. Ánh đèn vàng mờ mờ. Trên chiếc kệ gỗ tạp là những chén những tô bằng sành xưa cũ. Chị hình dung đến cái cảnh trên bến dưới thuyền,lữ khách tạt vào một quán ven đường gọi tô mì gõ, buổi tối mờ nhạt nhoà ánh đèn điện câu…Oi thực và ảo, mộng và đời…Tầng trên của cái “ quán nửa khuya đèn mờ theo hơi khói “ của em, có một căn phòng gỗ với góc nhìn rất đẹp. Ô cửa sổ mở ra trước mắt là dây leo quấn quýt, nhìn lên là bầu trời lộng gió, nhìn xuống là hồ cá với cầu ván đi lại dọc ngang mặt nước.Dẫn vào căn phòng là một lối đi trải sỏi, 2 bên xanh mướt những bụi cây. Chị tưởng tượng căn phòng đó như dành để tao nhân mặc khách đến ngắm trăng, làm thơ …Điều bất ngờ quả là thú vị-Sau cùng chị khám phá căn phòng ấy không  phải để làm thơ , mà để làm việc khác, tế nhị hơn và không thanh tao bằng. Ai đã kiến tạo cái bề ngoài đầy chất thơ mộng ấy để đánh lừa khách đến? trên đường về, chị cứ cười chế giễu sự lầm lẫn của mình, chắc người ta tưởng rằng chị bị điên điên…

Cảm ơn em , cảm ơn bạn bè và những người cộng sự của em- đã cho chị một buổi tối thật tuyệt vời. Chưa bao giờ đi Karaoke mà chị có được một đêm nhạc hay và chọn lọc như thế. Dư âm còn mãi trong chị suốt mấy hôm nay….

Chị Thúy - Sài Gòn

camnhan2
camnhan3 camnhan4