Bài: Quế Hương
Người đàn bà đi chợ trưa dừng lại trước hàng thịt.
Bà bán thịt đang đuổi ruồi, xởi lởi: “Mua gì đi chị mình ơi!”.
Chị bán rau trờ tới đặt ba bó cải ế xuống quầy nói với bà bán thịt: “Bán năm ngàn rẻo nấu với cải. Còn hai bó mua giúp với, bán rẻ cho!”.
“Bà ế cải. Tui ế thịt. Nhưng tui ăn sao hết hai bó!”.
“Để tui một bó”- Người đàn bà đang mua quay qua.
“Bao nhiêu?”.
“1.500”.
Chị đưa tờ 2.000 rồi bước đi.
“Thối chị 500 nè!”.
“Thôi”.
“500 không ra gì nhưng lần sau tui mà gặp cái bà gầy nhom xanh mét ấy là tui bán rẻ. Không phải ai cũng rứa”- Bà bán thịt nói với chị bán rau.
“Ừ. Có bà còn bớt tui 500, trả có 1.000”
Họ nói với nhau mà vọng tới chị. Lòng cười.
500 bạc nhỏ nhoi làm được điều không nhỏ nhoi chút nào trong buổi chợ tàn hôm ấy. Nó khiến ba người đàn bà đẹp hơn lên trong mắt nhau. Thoáng thấy đời vui.