Văn Phòng Kiến Trúc Sư Trần Bình

Thơ cho người xa xứ

Bài: Song Pham - 23/01/2010

Bỏ lại trái tim mình ở một góc quê nhà
mang theo trái tim một kẻ khác
người ra đi…

Nước mắt chảy theo
nước mắt ngược về
thành áp thấp

Ngày đi có cơn bão rớt
ngoài song và cả trong lòng
bão tan bóng người mờ khuất
gió dềnh tao tác nhánh sông

Đêm mơ thấy mình hóa nắng
vàng ươm một góc sân nhà
vẩn vơ một con bướm trắng
hồn về hôn hoa chơi trăng

Tiếng nấc ơi hời xứ lạ
giọng ca khắc khoải quê nhà
thương ai mòn con mắt xót
vòng tay mẹ hóa xa xăm…

Tuyết rơi không lấp nỗi cái buồn bên nớ
mưa dầm không trôi được cái nhớ bên ni
xuân hạ thu đông người nối người lớp lớp ra đi
tim thắp lửa, lòng hướng về cố xứ

Khói sông khói sóng khói thuốc khói bụi… mịt mờ lối cũ
nước mưa nước mắt nước sông nước sóng… chảy tràn ngập lũ đường xưa
rặng tre bóng nứa ven đường oằn mình nhớ con diều giấy
bãi sông bờ cỏ dọc lối quắt quay thương con dế nhỏ tuổi thơ gầy

Cái nhớ lùa vào tóc hóa bóng đêm
tim yêu hỏa diệm sơn nung lửa giấu mặt trời nhiệt đới
sưởi một trái tim,
những trái tim,
vô số trái tim da vàng, mắt nâu, đầu đen, máu đỏ
Này anh, này chị, này mẹ, này em…