Bài: Nam Thanh Trang
Em không rõ mình biết đến mùa xuân, biết đến nhạc Trịnh tự khi nào, chỉ nhớ hồi học mẫu giáo thường nghêu ngao “em sẽ là mùa xuân mùa xuân của mẹ, em sẽ là màu nắng của cha…”.
Lớn lên, em biết thêm nhiều mùa xuân, mùa con người ta dể gần nhau hơn, mùa của thương yêu, chia sẻ…và cả “mùa xuân không còn, mùa thu cũng ra đi, mùa đông vời vợi, mùa hạ khói mây” (Gọi tên bốn mùa – nhạc Trịnh Công Sơn).
Em thả hồn mình theo những con phố mùa xuân, những nẻo đường kỷ niệm, khe khẽ với “Sài Gòn mùa xuân còn thoáng lá vàng bay, có mùa thu nào đang ở lại, mặt đường bình yên nằm ngoan như con suối, kết hoa vàng cho lộng lẫy đời…”(nhạc Trịnh Công Sơn)
Em thấy đời bình yên lạ, em biết mình là mùa xuân…